Mở cửa xe cho cô gái lên xe, A Quách ngồi vào ghế lái, khởi động xe quay lại nói: “Nhà tôi ở gần đây, đến nhà tôi thay bộ quần áo ướt này trước đi. Cô gái gật đầu hỏi: “Người đàn ông đó đâu rồi?” Ah Guo khịt mũi nói: “Tên khốn đó, hắn nhìn cậu lặn, nhưng lại bảo tôi “cứ để yên và lái xe đi, nếu tôi gặp phải thì sao.” anh nữa, tôi sẽ phải đánh anh ta một trận. Cô gái mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn, tôi hiểu rồi!” A Quách nhìn cô gái, quay người khởi động xe.
người thích đi nước ngoài. Công việc đồng áng không tốt như mọi năm. Bố tôi chỉ ở lại 3 năm rồi trở về Trung Quốc. Tôi tình cờ quen một người vào thời điểm đó. bằng cách tiêu tiền nên bố mẹ tôi không ngần ngại tiêu hết tiền tiết kiệm để xin visa Nhật Bản khi đó tôi mới 10 tuổi và chỉ có thể nhờ cậy chị gái hơn tôi 4 tuổi. Lúc đó tôi đang học ở Thiên Tân và cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Người ta nói rằng việc rời khỏi vùng nông thôn này là một cơ hội tuyệt vời, vì vậy tôi đã theo chị gái mình đến thành phố xa lạ Thiên Tân mà không hề do dự. nhận ra rằng tôi không quen với môi trường địa phương. Sở dĩ tôi chỉ có thể đến trường ở Thiên Tân hoặc chuyển sang trường khác là do đầu óc tôi ngu ngốc là do thành tích học tập của tôi chưa bao giờ tốt. Tốt nghiệp cấp 2 không lên cấp 3 thỉnh thoảng bố mẹ cũng gọi điện khiển trách nên tôi không còn cách nào khác là phải học trường kỹ thuật. tiền để tốt nghiệp sớm và bắt đầu học trường kỹ thuật. Sau khi làm việc bán thời gian, điều kiện của gia đình tôi đã được cải thiện rất nhiều. Tôi là con trai, tôi cũng nhanh chóng học cách sống tự lập, tuy tiền tự kiếm được không nhiều nhưng bố mẹ luôn gửi tiền cho tôi hàng tháng vì sợ tôi không còn phải lo lắng nữa. về tiền bạc, đi làm không còn thú vị nữa. Tôi xin tiền gia đình để mở một cửa hàng quần áo và tôi có thể ở một mình. Tôi chỉ bán quần áo trong cửa hàng và có thể vui chơi thoải mái. Bản thân việc duy trì nó ngày qua ngày cũng không hề dễ dàng. Lúc tôi đang gặp khó khăn, dì tôi sắp ly hôn và tôi phải đi kiếm tiền ở Nhật nên tôi đã giao phó cho anh họ của mình (Xiaomei). ) với tôi, và cô ấy đã ly hôn và ra nước ngoài. Chú tôi cũng dành cả ngày làm công việc đồng áng ở quê và chỉ uống rượu. Tôi cũng nghĩ ly hôn là lựa chọn đúng đắn cho dì Xiaomei hơn tôi. Đến Thiên Tân năm 3 tuổi, Tiểu Mỹ 19 tuổi. Đó là khoảng thời gian Tiểu Mỹ nổi loạn. Tôi đến Thiên Tân học không vui và thường trốn học cả ngày. Tiểu Mỹ, cho nên lúc tôi tức giận, Tiểu Mỹ rất sợ tôi, cô ấy cũng rất giỏi dụ dỗ tôi lừa một ít tiền từ chỗ tôi. Học không tốt và thường trốn học trước khi tốt nghiệp cấp ba, sau đó cô ấy suốt ngày chạy đến cửa hàng quần áo để giúp tôi bán quần áo, tôi chỉ có một người em họ ở Thiên Tân và tôi chỉ có thể yêu mình. anh họ rất nhiều. Tôi sẽ cố gắng hết sức để mua cho cô ấy bất cứ thứ gì cô ấy muốn. Xiaomei cũng thích theo đuổi tôi. Những điều không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra với chúng tôi như thế này. Lúc đó tôi đã yêu khá thường xuyên, nhưng không lâu sau đó, Chúng tôi chia tay rồi lại tìm thấy nhau. Nói chính xác